Anh muốn được cảm ơn em, vì từ ngày biết em, mọi thứ trở nên thật tuyệt diệu. Những lời em nói, dù cố ý hay vô tình, đã thay đổi anh rất nhiều. Trước đây, anh là một thằng vô tư, sống bất chấp hiện tại, mặc kệ ngày mai, chuyện gì đến thì cứ đến, sống như đối phó với đời. Nhưng, sau khi em bảo anh “ăn ngủ không lo học gì hết” và “thức khuya chi lắm vậy, nhanh chết sớm đó”, anh đã thay đổi, sống tích cực hơn. Anh chủ động ngủ sớm, dậy sớm, đến trường sớm vì nơi đó có em. Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, vì mỗi sớm mai thức dậy, được nhìn ngắm ánh mặt trời, được gặp em.
Và rồi, mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ. Một lần tình cờ, anh thấy em đi cùng một bạn nam khác. Anh nghĩ, đó chỉ là bạn bè thôi, có gì đáng nói. Và thêm một lần tình cờ, hai người đang ăn cùng nhau khi anh đứng lặng từ phía xa. Anh chỉ biết âm thầm quay đi. Có lẽ, anh đã bắt đầu nhận ra vấn đề. Và rồi, một lần cố ý, em cho anh biết mình đang trong mối quan hệ nghiêm túc. Đó là một sự hụt hẫng trong anh, khi biết điều này. Anh tự trách mình, khi mối quan hệ đó đã bắt đầu trong một tháng. Chỉ mới một tháng, không, đã một tháng rồi. Vậy là, suốt mấy tháng qua, anh đã làm gì. Anh âm thầm quan tâm, âm thầm nhớ nhung, và rồi, âm thầm nhìn em cùng người khác bước ngang cuộc đời…
Continue Reading →